Câu chuyện suy ngẫm:
CẬU BÉ VÀ CÂY ĐẠI THỤ
Rất lâu rất lâu trước đây có một cái cây đại thụ vừa cao vừa to. Một cậu bé ngày ngày đều đến dưới cái cây, cậu leo lên hái quả ăn và ngủ dưới gốc cây.
Cậu bé yêu cái cây, cái cây cũng yêu cậu, chơi cùng cậu.
Sau này, khi cậu bé đã lớn, không còn đến chơi cùng cây mỗi ngày nữa.
Một ngày nọ, cậu bé lại đến dưới cái cây với dáng vẻ rất buồn rầu.
Cái cây muốn chơi cùng cậu, cậu bé nói: “Không được, tôi không còn nhỏ nữa, không thể chơi cùng bạn được nữa, tôi muốn đồ chơi nhưng không có tiền mua.”
Cái cây nói: “Đừng buồn, tôi cũng không có tiền, nhưng nếu hái tất cả quả của tôi xuống rồi mang đi bán, chẳng phải cậu có tiền rồi sao?”
Cậu bé vô cùng phấn khích, cậu hái hết quả xuống rồi thích thú chạy đi.
Sau đó, rất lâu cậu bé lại không đến nữa. Cái cây rất buồn.
Một ngày nọ, cuối cùng cậu bé cũng đến, cái cây mừng rỡ mời cậu cùng chơi.
Cậu bé nói: “Không được, tôi không có thời gian, tôi phải làm việc, chúng tôi cần một căn nhà, bạn có thể giúp tôi không?”
“Tôi không có nhà”, cái cây nói, “Nhưng cậu có thể cắt cành cây của tôi xuống để dựng nhà.”
Thế là cậu cắt tất cả cành cây xuống, vui vẻ mang đi xây nhà.
Nhìn thấy cậu bé vui vẻ, cái cây cũng rất vui.
Từ đó, cậu bé lại không đến nữa.
Cái cây lại chìm vào cô đơn và đau thương.
(Ảnh minh họa/Pixabay)
Một mùa hè nọ, cậu bé lại quay lại, cái cây mừng rỡ lắm “Đến đây! Cậu bé đến đây chơi cùng tôi nào.”
Cậu bé lại nói: “Tâm trạng tôi không vui, tuổi đã già rồi, tôi muốn ra biển để thư giãn, bạn có thể cho tôi một con thuyền không?”
Cái cây trả lời: “Hãy cưa thân cây của tôi xuống cầm đi đóng thuyền đi..”
Thế là cậu đã chặt thân cây xuống để đóng một chiếc thuyền, sau đó lái thuyền đi mất, rất lâu cũng không quay lại.
Cái cây rất vui… Nhưng… ‘Cậu bé, tôi đã không còn gì cho cậu nữa rồi’.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cậu bé ấy cũng quay lại, cái cây nói: “Xin lỗi cậu bé, tôi đã không còn gì để cho cậu được nữa, tôi hết quả rồi.”
Cậu bé nói: “Răng của tôi đã rụng cả rồi, không ăn quả được nữa.”
Cái cây lại nói: “Tôi không còn cành để cậu leo lên nữa rồi.”
Cậu bé nói: “Tôi già quá rồi, không leo nổi nữa.”
Cái cây rơi nước mắt nói: “Tôi cũng không còn gì để cho đi nữa rồi, chỉ còn lại cái gốc rễ già nua này mà thôi…”
Cậu bé nói: “Nhiều năm trôi qua, bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, không còn muốn gì nữa, chỉ cần một nơi nghỉ ngơi!”
“Được thôi! Gốc cây già là nơi thích hợp nhất để ngồi xuống nghỉ ngơi, lại đây, ngồi xuống nghỉ ngơi cùng tôi nào!”
Cậu bé ngồi xuống, cây đại thụ mừng đến rơi nước mắt…
Cái cây tựa như bố mẹ của mỗi chúng ta
Khi còn bé, chúng ta thích chơi cùng bố mẹ.
Khi lớn lên, chúng ta rời xa họ.
Chỉ khi nào cần thứ gì hoặc gặp phải khó khăn thì mới quay về bên cạnh họ.
Dù ra sao, bố mẹ vẫn đều ở đó, cho đi mọi thứ để khiến bạn vui vẻ.
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng cậu bé này đối xử quá ác với cái cây, nhưng bạn biết không, đây chính là cách mà nhiều người chúng ta đối xử với bố mẹ của mình.
Ngọc Trúc
LỜI VÀNG
*Ấn Quang Đại Sư*
Nếu bảo rằng,
“Chẳng rõ đầu đuôi nên khó tin lời Phật dạy
Lại chưa hề thấy cõi Tịnh nơi đâu!”
Thử hỏi rằng,
Suốt ngày ăn cơm, mặc áo, do bởi từ đâu?
Đâu là gốc việc ngăn ngừa lạnh, đói?
Nếu biết rõ, xin vì người mà nói
Xin chỉ ra đích xác chỗ khởi nguyên
Nếu không, tức là noi theo dấu vết tiền hiền
Lập ra việc có cơm ăn, áo mặc.
Nay, khi đối diện pháp môn thù thắng
Lại sinh tâm muốn biết trước sắc hình
Biết rõ rồi mới dám khởi lòng tin
Dù Phật Tổ đã thuyết lời chân thực.
Nếu như có bệnh cần ngay lương dược
Lại nằm chờ nghiền ngẫm bệnh tên chi
Chờ mở sách xem dược thảo có những gì
Hay lập tức mời thầy lang cho thuốc?.
Nếu uống thuốc ngay mong thân điều phục
Thì bệnh trong tâm gấp gấp chữa ngay chưa?
Bản Thảo, Mạch Huyết là cái học của người xưa
Không tận mắt thấy lại hết lòng tin tưởng
Nếu bảo rằng,
“Các sách thuốc này chẳng thể không tin được”
Vậy sao lời Phật Tổ lại không tin
Lại phải chờ đến lúc tận mắt nhìn
Vậy thì thuốc cũng nên chờ mới phải!
Nếu vẫn giữ tánh tình ưa phải, trái
Không hiểu, không tin, sinh phỉ báng Tịnh đường
Bản tánh trí người như lưỡi kiếm Can Tương
Chẳng chém đá lại chém bùn, ôi phí phạm
Phật pháp vốn được xem là tâm pháp
Trí thế gian há sánh được hay sao
Chỉ tạm dùng thí dụ để bước vào
Chẳng nên chấp rồi luận bàn này nọ
Như dùng quạt ví trăng, rung cây ví gió
Tạm dùng giả hình để tỏ ngộ tánh chân
Quả cảnh kia bởi tâm vọng làm nhân
Tâm tịch tịnh thì cảnh không dấy loạn
Tâm niệm Phật là duyên nhân thành Phật
Quả gần là trong một kiếp vãng sanh
Quả xa là Phật đạo sẽ viên thành.
Nay gác lại chuyện có hay không có Phật
Hãy tự hỏi chính mình: phải chăng mình có thật?
Nếu là không, ai là kẻ luận bàn?
Nếu có thì hãy chỉ ra đích xác, rõ ràng
Bởi lời nói do thức và căn tụ tập
Mỗi mỗi việc đều không rời ngũ ấm
Có phải chăng người hỏi ở nơi đây?
Ngoài ngũ uẩn ra thì người hỏi là ai?
Không biết chính mình lại mong cầu biết Phật
Có biết đâu Phật vẹn toàn, chân thật
Bởi chúng sinh chấp ngũ uẩn là mình
Chưa thấy Không nên vướng mắc phàm tình
Nên không thấy được chính mình Thật Có.