Cảm ơn bạc bẽo của người
Cho ta nếm đủ khóc cười hôm qua
Người gieo thương tổn xót xa
Để ta tỉnh ngộ nhận ra thương mình.
Cảm ơn người cạn nghĩa tình
Bỏ mặc ta lại một mình đêm đen
Để ta tự kiếm ánh đèn
Kiên cường chống chọi sau phen bão đời.
Cảm ơn người đã đổi dời
Ngày đông giá rét buông lơi hẹn thề
Để ta chua chát tái tê
Tự quàng khăn ấm, cơn mê tỉnh rồi.
Cảm ơn người bạc như vôi
Đã gieo chữ bội, xé đôi tim này
Khổ đau ngã gục hôm nay
Dạy cho ta biết đắng cay vị gì.
Cảm ơn cả quãng xuân thì
Người đã lấy hết đến khi đủ đầy
Người quay gót, nát thân gầy
Dạy ta bài học, để nay trưởng thành.
Cảm ơn người đã bước nhanh
Buông tay để mặc tình xanh lỡ làng
Dạy ta thấm nỗi trái ngang
Để có người khác nhẹ nhàng bên ta.
Nâng niu, trân quý, xót xa
Dịu dàng ôm lấy đời ta ấm nồng!
CẢM ƠN!
Tg: Trần Thị Tươi.
Nguồn: Đọc sách, khai tâm