KHÔNG CẦN THANH MINH VỚI KẺ KHÔNG ƯA MÌNH
Khi bị người hiểu lầm
Nhiều khi buồn bực lắm
Và trong tâm sâu thẳm
Muốn thét gào thanh minh.
Nhưng lại tự nhủ mình
Nhiều khi không cần thiết
Bởi vì sự hiểu biết
Của mình khác người ta.
Mình nghĩ là chữ A
Họ cho rằng chữ khác
Thôi đành chịu lỗi nhạc
Chấp nhận chuyện bực mình.
Ta bà kiếp nhân sinh
Người xưa đã đúc kết
Đúng- sai họ hiểu hết
Chẳng qua ghét mình thôi.
Giữ ý hay giữ lời
Cũng đều như nhau cả
Nếu thương - không cần tả
Họ sẽ hiểu đúng mình.
Đúng - dù có thanh minh
Ghét rồi vẫn nghĩ khác
Buông cho tâm an lạc
Đời vốn bạc như vôi.
Tâm phải thật thảnh thơi
Do chính mình làm chủ.
Hương Mùa Thu
chúng sinh vô minh bênh thằng báo
hãy nhìn vào Đức Hạnh của Thầy ?