Học tĩnh trong một thế giới ồn ào…
Mỗi lần bạn nói với vũ trụ rằng bạn cần bình yên, rằng bạn đã quá mỏi mệt với những mối quan hệ nửa vời, với những cuộc trò chuyện rỗng tuếch, với những người ở cạnh mà không thực sự hiểu bạn - vũ trụ nghe hết. Nó hồi đáp bằng sự mất mát. Bằng những khoảng trống.
Và bạn hoảng sợ. Vì bạn quen với việc lấp đầy, quen với việc níu giữ, quen với cái cảm giác đông đúc giả tạo ấy. Bạn sợ cô đơn đến mức chẳng nhận ra, đôi khi cô đơn là liều thuốc giải duy nhất cho một tâm hồn đang ngộ độc.
Bạn có dám ngồi yên trong căn phòng đầy khoảng trống, nghe rõ tiếng thở dài của chính mình và hỏi: mình đang sợ mất người khác, hay sợ đối mặt với chính mình khi không còn ai bên cạnh?
Đời người là một cuộc thanh lọc không báo trước. Kẻ đến, người đi. Người nhớ, người quên. Mà mỗi lần mất ai đó, bạn lại gần hơn với phiên bản thật nhất của mình một chút.
The Jasmine Guy.

cphuoc1100
حذف التعليق
هل أنت متاكد من حذف هذا التعليق ؟