NỢ ĐỜI
Ta sinh ra đời là để trả nghiệp
Sao nhiều Người lại cứ thở với than
Lại trách sao cuộc sống quá phũ phàng
Tội tình gì mà cứ đày con mãi?
Đã là người am hiểu lời Phật dạy,
Hãy chấp nhận với cuộc sống hôm nay.
Khi nghiệp đến thì hãy cứ dang tay,
Vui vẻ nhận vì nghiệp ta phải trả.
* **
Kiếp xưa lỡ đã phụ Người
Kiếp này mới gặp phải người phụ ta
Xin đừng than khóc kêu la
Nhân nào Quả ấy thật là chẳng sai!
* * *
Cuộc đời này như ngọn cỏ gió lùa
Mỗi giây phút là bay đi tất cả.
Nếu đã biết thì ta nên buông xả,
Cho lòng mình nhẹ hẳn với thời gian.
Dù vô thường đến thì ta vẫn hân hoan
Chẳng có chi mà phải lo, phải sợ.
Nếu đã biết thân xác là tạm bợ,
Có gì đâu tranh chấp mãi gần xa?
Hãy xem mình là hạt bụi giữa ngàn hoa,
Nhẹ nhàng đến và đi cùng mây trắng!

image