Tiếng còi xe ồn ào vang lên giữa phố thị náo nhiệt. Những đèn đường nhấp nhô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt đường đầy ẩm ướt từ cơn mưa rào vừa qua. Một người đàn ông đi bộ lẻ loi giữa đám đông, ánh mắt buồn bã hòa quện cùng những nhịp bước chậm chạp.
Trong đầu anh, hình ảnh của em vẫn hiện hữu mãi. Nụ cười ấm áp của em, ánh mắt trong veo nhưng sâu lắng đã in sâu vào tâm trí anh. Nhưng hôm nay, không có em bên cạnh. Không gì có thể thay thế được vị ngọt ngào của tình yêu, và sự lạc lõng của anh ngày nào cũng như một cơn ác mộng không lối thoát.
Năm tháng trôi đi, nhưng cô đơn vẫn ở lại, vươn dài như dải băng không màu. Mỗi khoảnh khắc trôi qua như những lá rơi trong mùa thu cuối cùng, những cánh lá cuối cùng rơi xuống đất lạnh lẽo, không có ai để nhặt lên. Anh nhớ em, nhớ những lúc ta cùng nhau chia sẻ, cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống.
Nhưng giờ đây, anh cô đơn, những ký ức về em chỉ là những dòng chữ trống trải trong cuốn sổ tưởng niệm của anh. Cô đơn là một người bạn không mời mà đến, là một người bạn đồng hành khó chịu nhất, nhưng đồng thời cũng là người bạn duy nhất trong những thời khắc yếu đuối nhất của con người.
Nhưng dù cô đơn có vẫn lạc lõng, anh tin rằng một ngày nào đó, ánh sáng sẽ vẫn tỏa ra từ phía bên kia, và em sẽ quay về. Cho đến khi đó, anh sẽ tiếp tục bước đi, với hy vọng rằng mỗi bước đi đều sẽ đưa anh gần hơn với ngày em trở lại.
Dang Vu Thai
Delete Comment
Are you sure that you want to delete this comment ?