1. chính mình là?
Là cái biết ấy, là cái camera ghi lại tất cả mọi hoạt động của ta … biết mình đang vui, biết mình đang buồn, biết mình đang đói, biết mình đang no, biết mình đang ốm, biết mình đang khoẻ, biết mình đang nghĩ cái này cái kia … cái biết /cái biết /cái biết
Là cái BIẾT trong sáng thuần khiết ấy, gọi là tâm hồn cũng ok ạ … nó luôn vậy, luôn ở đây, không bao giờ thay đổi … như bầu trời lúc nào cũng ở đấy
2. Thế cơ thể ạ?
Là dụnh cụ trải nghiệm của ta được đấng sáng tạo bạn cho…
- Cơ thể: đầu tiên lấy đồ ăn thức ống từ mẹ thông qua dây rốn, sau khi ra khỏi bụng mẹ lại mang thức ăn đồ uống vào cơ thể thông qua cửa miệng và thải qua hậu môn … cứ như vậy mà cơ thể nó to hết tiềm năng của nó …
Vì nó là dụng cụ trải nghiệm nên nó có hạn sử dụng và cũng phải học cách sử dụng luôn
=> vấn đề lớn nhất là ta đồng nhất mình với cơ thể nên phải cung phụng chạy theo các nhu cầu của nó, ngoài ra vì cơ thể có hình tướng nên mọi người, gia đình, nhà trường, nhà quản lý cũng gán nhãn là ta luôn … mặt mũi, vân tay, tên tuổi, ngày tháng năm sinh, địa chỉ, số chứng minh … nên khi giữ nó giống như giữ mình, mất nó giống mất mình …
đấy cũng là một vấn đề nữa … hj hj
Cơ thể là một dụng cụ trải nghiệm mà ta được quyền sử dụng … giống như ngôi nhà, cái xe, cái điện thoại, con tàu biển …
nhận thức như vậy sẽ là điểm trọng yếu để mở ra cánh cửa khác
3.Tâm trí thì sao?
Với tớ thì tâm trí cũng được ban cho, khi cất tiếng khóc trào đời …
Từ 5 giác quan, ý thức … bắt đầu chứng kiến học hỏi kiến thức kinh nghiệm trải nghiệm của trần gian, có thể được chủ động truyền dạy hay không ta vẫn học
- học từ gia đình
- học từ nhà trường
- học từ truyền thông, tivi, fb,...
- học từ xã hội
Từ đó mà định hình bên tâm trí /bản ngã /lý trí … các loại định nghĩa khái niệm, đúng sai, phải trái, xấu tốt, vui buồn, trên dưới, xa gần, tin không tin, giàu nghèo, vui buồn, sướng khổ, hơn thua, được mất … quá khứ, hiện tại, tương lai …địa ngục thiên đàng
phần đa con người bị đồng nhất tâm trí … coi nó là mình nên bị nó cuốn đi theo
Không, tâm trí cũng là dụng cụ trải nghiệm thôi … nếu tâm hồn /cái biết là bầu trời … tâm trí sẽ là những đám mây lơ lửng nay đây mai đó, lúc này lúc kia, lúc còn lúc mất, lúc đen lúc trắng … biến đổi không ngừng … chỉ có bầu trời thì vẫn vậy hj hj
Ps.
Cái gì quan sát được cái đó không là mình
Ô, Thế mình là ai ?
Chính là người quan sát
Nhận ra người quan sát ta bước vào cửa thiền
Quan sát người quan sát ta biến vào thiêng liêng