Trong 100 năm nữa, tất cả chúng ta sẽ được chôn cùng người thân và bạn bè của mình. Những người xa lạ sẽ sống trong ngôi nhà mà chúng ta đã đấu tranh để xây dựng, và họ sẽ sở hữu mọi thứ mà chúng ta có ngày hôm nay. Tất cả tài sản của chúng ta (đang có hoặc chưa có) sẽ trở nên xa lạ, bao gồm cả chiếc xe mà chúng ta đã tốn cả gia tài để mua, có thể chỉ trở thành đống phế liệu, hoặc may ra nằm trong tay một nhà sưu tầm xa lạ nào đó.
Con cháu chúng ta có lẽ sẽ không biết chúng ta là ai, cũng không nhớ đến chúng ta. Có bao nhiêu người trong chúng ta biết cha của ông nội mình là ai? Sau khi chúng ta qua đời, có thể chúng ta sẽ được nhớ thêm vài năm nữa, rồi dần chỉ còn là một bức ảnh trên kệ sách của ai đó, và sau vài năm, lịch sử, ảnh chụp và những việc làm của chúng ta sẽ chìm vào quên lãng. Chúng ta sẽ không còn là ký ức.
Nếu một ngày chúng ta dừng lại để phân tích những câu hỏi này, có lẽ chúng ta sẽ hiểu giấc mơ đạt được mọi thứ chỉ là một ảo tưởng ngu ngốc và yếu đuối như thế nào. Nếu có thể suy nghĩ về điều này, chắc chắn cách tiếp cận và suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi, và chúng ta sẽ trở thành những con người khác.
Luôn muốn có thêm, thì sẽ không còn thời gian cho những điều thực sự giá trị trong cuộc sống này. Ta sẽ muốn đổi tất cả những điều đó để được sống và tận hưởng những cuộc dạo chơi mà ta chưa từng có, những cái ôm mà ta chưa trao, những nụ hôn cho con cái và những người thân yêu của mình, những trò đùa mà chúng ta chưa có thời gian cho nhau. Những khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất, bởi chúng sẽ làm tràn ngập cuộc sống của chúng ta bằng niềm vui.
Và nhiều người trong chúng ta vẫn lãng phí điều này ngày qua ngày bởi lòng tham, sự ích kỷ và không khoan dung.
Mỗi phút giây của cuộc sống là vô giá và sẽ không bao giờ lặp lại. Vì vậy hãy dành thời gian để biết ơn và thưởng thức sự tồn tại của mình.